Thursday, September 23, 2010

Chuyện vui ngụ ngôn

Chuyện kể: Có một cô bé dễ thương nhiều tài nhưng cũng lắm tật. Cô ta có nhiều bạn bè và bạn bè cô luôn khen ngợi cô hơn là nói về tật của cô. Khi đựơc khen, cô rất tự hào và lấy làm mãn nguyện, và vì thế cô sẵn lòng hào phóng những gì cô có. Cứ sau những dịp được khen như thế thì cô lại lo âu vì phải đối mặt với khó khăn cuộc sống do hậu quả của sự hào phóng của mình. Nhưng cô cũng dễ dàn vuợt qua vì niềm hạnh phúc được khen tặng luôn làm cô bay bỗng. Điều ngạc nhiên là trong đám bạn của cô có anh chàng mắc dịch không chịu khen cô mà hay chê tật xấu của cô. Cô rất tức nhưng không biết làm cách nào trả thù. Thế là cô thừơng tìm cách làm cho anh chàng này tức để hả dạ nhưng cũng không mấy thành công. Rồi một ngày kia, cô đánh liều tới hỏi lý do tại sao anh này vô duyên không khen mà hay chê bai mình. Nhân cơ hội này, anh chàng mới bộc bạch cùng cô.

Anh hỏi: Những lúc cô được khen cô có thấy trên mặt cô hiện lên gì không?

Cô đáp: thì nụ cười vui vẻ, tự hào chứ còn gì.

Anh nói: vâng, nhưng có cái gì đó khác nữa cơ.

Cô hỏi: cái gì?

Anh đáp: tui thấy 2 con mắt của cô to ra, 2 lỗ tai cô căng lên, 2 lỗ mũi của cô phồng thêm. Vì 2 con mắt to, 2 lỗ tai căng và 2 lỗ mũi bự lên nên chúng che lấp làm cho cô không nhìn thấy những kẻ nịnh bợ cô, không nghe những lời ngọt ngào nhưng đầy tính toán và không ngửi được mùi chân thật của bạn bè cô. Tui không khen cô nhiều vì tui sợ mặt cô bị xấu thêm. Trái lại, tui hay chê tật của cô và hay làm cô tức nhưng lúc đó 2 mắt cô nheo lại, 2 tai cô thon thon, 2 mũi cô nhỏ lại. Chính vì thế, mắt cô không bị che khuất và cô có thể thấy được kẻ nịnh người ngay, tai cô phân biệt được tiếng thật lòng và giả dối, mũi cô ngửi mùi biết đâu là bạn thân tình, xã giao.

Cô nghe xong trợn mắt nhìn anh ta một hồi trong cơn tức tức, thế rồi bỗng nhiên cô nở nụ cừơi nhìn anh ta rồi nhẹ nhẹ bứơc đi. Anh chàng thở phào nhẹ nhỏm cũng bước chân đi về.

No comments:

Post a Comment