Mưa chiều khói nước đượm Thiền môn
Văng vẳng di ngôn dạ chạnh buồn
Cảnh cũ người xưa bao kỷ niệm
Nhớ người nhớ dáng chúng trung tôn
Ơn giáo dưỡng sanh thành nên huệ mạng
Nghĩa thầy trò muôn kiếp trả chưa xong
Trai tuần chung thất ngưỡng mong
Cúng dường Tam Bảo hướng trông về thầy
Kính lạy Tăng người thầy chí cả
Thay Thế Tôn truyền bá đạo mầu
Tùy duyên hóa độ vô cầu
Làm thầy mô phạm dẫn đầu chúng sanh
Chùa rộng thênh thang bóng cụ hồng
Tấm lòng ưu ái sánh biển đông
Mưa kinh, gió pháp lời khuyên dạy
Ôm cả Ta Bà cõi sắc không
Trần thế chuyển mình hoa lá bay
Thầy đi về tận nẻo trời tây
Lời xưa di cảo còn gìn giữ
Mõ sớm chuông khuya dõi bước thầy
Hồi chuông sớm đưa Thầy về cõi Niết
Con bàng hoàng khóc giữa đêm đen
Hiện thân giữa chốn bụi hồng
Ưng vô sở trụ tâm vô não phiền
Ngàn năm bia đá dễ mòn
Ngàn năm tâm khảm vẫn còn khắc ghi
Ta Bà một thuở ra đi
Hạc vàng cất cánh tây quy nhẹ nhàng
Bát cơm ngọc, tấm lòng vàng
Hương hoa lễ nhạc cúng dàng Tôn Sư
Khuất bóng Tôn Sư trời giá lạnh
Vắng lời giáo huấn gió đìu
hiu
Vĩnh Nghiêm môn phái lòng se thắt
Phật tử muôn phương lệ thấm đều
Hôm nay nhìn lại thầy trong ảnh
Sao nhớ chùa xưa quá đi thôi
Chân dung dáng vẽ từ bi ấy
Mãi mãi từ nay đã mất rồi
Hư không còn có ngày mai
Tấm gương đức hạnh sắc son đời đời
Rừng tùng thưa thớt từ nay
Cội tùng ngã bóng về tây xa vời
Thầy đi để lại cho đời
Giới đức nghiêm tịnh người người kính thương
Vô thường thị thường như bọt nước
Tịch diệt phi diệt áng mây trời
Sáu mươi năm bố pháp giữa cuộc đời
Một mai sớm sáng ngời lối cũ
Miền cát trắng từ nay
vắng bóng
Bậc chân tu trọn sống cho đời
Tấm gương đức hạnh tuyệt vời
Việc đời hạnh đạo nay vơi trọn tình
Quảy dép về tây chốn nghỉ ngơi
Hạc vàng cất cánh hướng chân trời
Dung nhan đã khuất nơi trần thế
Kẻ ở người đi luống ngậm ngùi
Một mai thân xác tiêu tan
Danh thơm vẫn ở thế gian muôn đời
Pháp thân lồng lộng tuyệt vời
Chiếu soi pháp giới rạng ngời chân như
Sinh như thể đắp chăn bông
Thác như cởi áo hạ nồng khác chi
Xưa nay các pháp hữu vi
Không sao tránh khỏi hiệp ly vô thường
Trăng Linh Thứu chiếu miền lạc cảnh
Gió từ bi phất phưởng chốn Ta Bà
Thầy giờ thượng phẩm đăng lâm
Nụ an nhiên ấy trong ngần như như
Nhưng, lữ khách vẫn hồi đầu nhìn lại
Bóng tùng xưa đã khép mãi dòng sanh
Dẫu biết rằng sanh diệt, diệt sanh
Đến và đi như trần tình tụ tán
Trăng lung linh soi lời đại thệ
Tâm như như nhập nội vô thường
Hồng trần đâu có mà vương
Vào ra thực mộng một chương không lời
Như soi sáng giữa trời tăm tối
Suốt cuộc đời hành hóa lợi tha
Ra công xây đắp nhà phật pháp
Soi đèn trí tuệ khắp muôn nơi
Hữu hình hữu hoại lẽ thường
Hoa đàm dẫu rụng, mùi hương vẫn còn
Công lao ghi tạc nước non
Một đời vì đạo dấu son sáng ngời
Người xưa nay đã còn đâu
Chỉ còn mây bạc lòng sầu tiếc thương
Ra vào lòng dạ vấn vương
Bóng hình đại sĩ muôn phương một màu
No comments:
Post a Comment