Ngày 11/9/2011, đài CNN của Mỹ đã truyền trình trực tiếp Lễ kỷ niệm 10 năm, ngày tòa tháp đôi - Trung tâm thương mại lớn nhất của Mỹ cũng như thế giới bị không tặc tấn công, phá hủy và cướp đi gần 3000 sinh mạng của công dân nhiều nước. Lần lượt, các thân nhân đến trước công chúng đọc tên của những nạn nhân trong vụ tấn công và bày tỏ lòng yêu thương và tiếc nhớ cũng như cầu nguyện Chúa phù hộ cho các nạn nhân và đất nước Mỹ.
Hầu như mọi người trên toàn thế giới, trừ những người khủng bố, bất kể là tôn giáo, màu da, sắc tộc, nam nữ…đều bày tỏ niềm cảm thông và chia sẻ nỗi đau mất mát đối với các nạn nhân và gia đình của họ. Đó là một thứ tình cảm thiêng liêng vượt qua mọi rào cản chủ nghĩa, giáo điều, rất cần thiết cho cuộc sống đầy bất ổn, chia rẽ ngày nay. Tình cảm thiêng liêng ấy có thể ví như là chất liệu an ủi cho con người nói chung và gia đình nạn nhân nói riêng.
Sự kiện thương tâm và chấn động thế giới xảy ra cách đây 10 năm, khi những đứa con ngỗ nghịch của Chúa vì lòng thù hận sâu nặng; vì ý chí trả thù bị nhồi sọ ngay từ khi còn thơ bé;…và đặc biệt vì lòng tin ngây ngô, mù quáng sẽ mau về với Chúa sau khi hoàn thành phi vụ thảm sát, đã không ngần ngại sát hại những người anh em cùng Cha – những đứa con của Chúa không thương tiếc.
Trong lịch sử, người Cha này đã đau khổ nhiều vì cảnh anh em chém giết lẫn nhau và ngày hôm ấy (11/9) mãi đến hôm nay lại tiếp tục chứng kiến nhiều ảnh tượng tương tự như thế. Tuy nhiên, có lẽ cảnh tượng ngày 11/9 là đau thương nhất trong thời hiện tại vì gần 3000 sinh mạng vô tội đã bị chết oan, chết mà không biết tại sao và cũng chưa kịp nói lời từ biệt với người thân. Trong khi những đứa con khóc lóc và cầu xin người Cha phù hộ, chắc chắn người Cha cũng đau khổ không kém nhưng không biết làm cách nào để ngăn cản những đứa con ngỗ nghịch mù quáng bớt gây thêm tội ác vì đã lỡ hứa.
Có nhiều người hỏi, nếu Cha đã là toàn năng có quyền quyết định tất cả thì tại sao Cha lại sinh ra những đứa con ngỗ nghịch làm gì để anh em tương tàn, tương sát. Đã có rất rất nhiều lời giải thích nhưng không sao lý giải thỏa đáng câu hỏi hóc búa ấy. Và có giải thích cách nào đi nữa thì sự thật vẫn cứ xảy ra, cảnh tang thương vẫn cứ tiếp tục, và chính các con của Cha mới là người đau khổ.
Giờ này mọi người đang đau khổ và đang cầu nguyện Chúa ban phước lành. Những đứa con lành và những đứa con hư đều tin Chúa và cầu nguyện như nhau. Lẽ nào người Cha lại thiên vị ban phước bên này, ghét bỏ bên kia. Nếu phe của những đứa con nghịch thắng (tức giết được nhiều người) thì có phải Cha đang ban phước cho họ đó chăng? Những đứa con lành sẽ đau lòng lắm nếu mà biết đó là sự thật. Còn ngược lại thì cũng không vui vẻ gì, phải không Cha?!
Những đứa con lâu nay tin Cha và luôn quy mọi thứ vào Cha; luôn cầu nguyện và mong được Cha ban phước. Đó là niềm an ủi của tụi chúng con.
Cha nếu thật sự tồn tại sẽ nghĩ gì đây. Cha có dám nói với các con rằng Cha luôn là chỗ dựa vững chắc của các con nhưng mọi thứ không phải là Cha quyết định mà là ‘luật nhân quả’ quyết định không?! Ngày nào Cha nói được câu ấy là ngày hạnh phúc lớn nhất đối với Cha và niềm an ủi thật sự ý nghĩa nhất đối với các con. Ngày ấy, những đứa con của Cha sẽ không lợi dụng danh nghĩa của Cha mà gây đau thương cho những người anh em vì ánh sáng chân lý đã mở bày, niềm tin mù quáng lên thiên đàng sẽ không còn chỗ bám víu. Chân lý ấy chính là nhân quả báo ứng, nhân lành quả lành, nhân ác quả ác. Rất mong thay!
No comments:
Post a Comment