Lâu nay nghe bạn bè nói đi từ Việt Nam đến Thái Lan qua đường bộ Campuchia cũng dễ dàng nên tôi thử một chuyến xem thế nào. Mục đích của chuyến đi là để biết lộ trình đường bộ và cũng để quan sát sơ qua hoàn cảnh đất nước và đời sống sinh hoạt của người Campchia thế nào.
Khởi hành từ đường Phạm Ngũ Lão, Q.1, Sài Gòn xe đi đến cửa khẩu Mộc Bài, Tây Ninh khoảng gần 11 giờ trưa. Sau khi làm thủ tục xuất nhập cảnh tại cửa khẩu hai nước khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ, xe tiếp tục đi và ghé vào quán cho hành khách dùng cơm. Ấn tượng để lại trong tôi tại cửa khẩu của Việt Nam là sự chậm chạp và lộn xộn như các bến xe. Hành khách không xếp hàng theo thứ tự mà đứng chen nhau. Những hành khách đi theo đoàn thì có trưởng đoàn vào làm thủ tục xuất cảnh nhưng cách làm thì khá chậm chạp vì một phần do thiếu phương tiện như ở các sân bay. Những hành khách đi riêng nếu quen hay có người quen với nhân viên thì có thể làm thủ tục nhanh hơn vì có chút chất ‘bôi trơn’. Phía bên xuất nhập cảnh của nước bạn thì có khá hơn nên thời gian làm thù tục cũng ít hơn.
Qua đất nước Campuchia, cảnh vật không khác mấy so với cảnh vật thuộc các tỉnh biên giới của Việt Nam. Nếu không có những dòng chữ bằng tiếng khmer hay âm thanh phát ra từ những người bản địa thì có lẽ tôi nghĩ mình đang ở trên đất Việt. Từ biên giới đến thủ đô Phnom Penh, đường xá cũng tốt nhưng chật hẹp và dơ. Đời sống của người dân vẫn còn nghèo nàn và lối sống của họ cũng lộn xộn không khác gì ở Việt Nam. Xe 2 bánh chiếm đa số và ý thức chấp hành luật lệ của họ cũng còn kém. Do đó, người bạn Campuchia than rằng lái xe 2 bánh nguy hiểm lắm, ngày nào cũng có tai nạn chết người vì người dân lái xe thiếu ý thức và bất cẩn. Tôi cũng chia sẽ nỗi lo của tôi với người bạn vì ở Việt Nam tình trạng ấy cũng không khá hơn, không chừng còn tồi hơn nữa.
Lối sinh hoạt, đi lại, nói năng, quán xá, giao thông…hầu như giống ở Việt Nam. Vừa đến bến xe là có những tài xế xe tuktuk, xe ôm đến chào hỏi để đưa khách đi nhưng có vẻ họ không tranh giành khốc liệt như ở Việt Nam. Dọc theo các con đường, các hàng quán bày bán đủ thứ cũng như Việt Nam. Các quán ăn cũng khá nhiều trên các ngã đường. Tuy nhiên, giá cả sinh hoạt ở đây đắt hơn ở Việt Nam và ngay cả Thái Lan. Một người Campuchia mà tôi quen trên chuyến xe giải thích là giá cả đắt vì hầu như tất cả mọi thứ đều phải nhập vào từ các nước. Ở Campuchia, tiền dollar Mỹ trở thành đồng tiền thứ hai mà người dân sử dụng. Bất cứ người dân buôn bán nào, ngay cả bán hàng rong cũng có tiền đô trong túi. Cho nên, khách du lịch khỏi phải lo chuyện đổi tiền, cứ mang tiền dollar Mỹ thì mua bao nhiêu họ thối lại, hoặc tiền đô hoặc tiền Campuchia (Riel) tùy số lượng.
Ở lại một đêm nơi nhà khách, sáng hôm sau mua vé từ Phnom Penh đi tới cửa khẩu Poipet rồi qua Bangkok. Đoạn này khá xa nên mất nhiều thời gian. Từ thủ đô xe chạy đón khách dọc các trạm của công ty và nghỉ ăn uống, khoảng 2 giờ 30 chiều là xe đến Poipet. Trên đoạn đường khoảng 400 km, vì đường nhỏ nên xe không thể chạy nhanh. Khi xe ngừng dọc các trạm, những người bán hàng rong ở dưới hay có khi lên xe rao bán. Có một bé trai khoảng trên dưới 10 tuổi người Việt bán bánh mời tôi mua. Nghe em nói tiếng Việt nên tôi hỏi vài câu và mua giúp em mấy cái bánh. Tôi đã nghe từ lâu là có rất nhiều người Việt sinh sống trên đất Campuchia và hôm nay tình cờ tôi gặp được em. Mặc dù cũng có rất nhiều em bé đồng lứa với em bán hàng rong nhưng chỉ có em làm tôi nhớ về thời thơ ấu của mình. Có lẽ vì em nói tiếng Việt vậy. Tuổi thơ của tôi cũng từng có thời gian bán như em bây giờ. Thứ mà tôi bán là nước đun sôi và bánh tráng hay bánh đa. Lúc ấy, tôi chỉ bán cho hành khách đi tàu khi những chuyến tàu ngừng lại chờ đường đi.
Sau khi làm thủ tục tại cửa khẩu Poipet xong, khoảng hơn 3 giờ chiều, chúng tôi ngồi chờ cho đủ khách nên đến 4 giờ xe mới chạy. Đường xá ở Thái Lan rất tốt nên xe chạy rất nhanh trừ trường hợp kẹt xe. Tốc độ có khi lên đến 130 km/h là bình thường. Dọc đường xe ghé siêu thị mini 7 Eleven để hành khách nghỉ và ăn chiều rồi tiếp tục về Bangkok. Đến khoảng 8 giờ tối là xe đến Bangkok và tôi đón xe về chùa.
Hành trình đi cũng suông sẻ và thoải mái, chỉ có ngồi lâu một chút. Tiền chi tiêu cho suốt lộ trình cũng chấp nhận được. Từ Sài Gòn đến Phnom Penh đi xe Mai Linh giá vé 11 dollar Mỹ. Nghỉ nhà khách có máy lạnh khoảng 10 dollar. Vé của hãng Capitol Tours từ Phnom Penh đi Bangkok giá 16 dollar. Phía bên Campuchia thì đi xe bus của hãng, khi qua bên Thái thì sang xe mini bus 15 chỗ của Thái. Hành khách không phải trả thêm chi phí gì nữa ngoại trừ ăn uống, mua sắm. Nếu các bạn muốn thử nghiệm thì đi chuyến cho biết. Trong tương lai, tôi sẽ thử nghiệp một chuyến qua Siêm Riệp để thưởng thức khu chùa cổ Angkor. Vài thông tin chia sẻ cùng các bạn.
No comments:
Post a Comment