Di tích núi Linh Thứu
(Gijjhakuta) được đề cập nhiều trong kinh và đặc biệt theo tông phái đại thừa
thì cho rằng Phật thuyết kinh Pháp Hoa chính nơi đây. Chúng tôi có dịp đến viếng
thăm và đảnh lễ Phật tích này.
Bắt đầu từ Bodhgaya 4h sáng,
chúng tối đến chân núi lúc 5h30. Đoạn đường dài 85km vào buổi sáng vắng vẻ nên
xe chạy chỉ mất 1 tiếng rưỡi. Từ chân núi chúng tôi leo lên đỉnh theo các bậc
thang lát gạch phẳng và rộng. Đây là con đường vua Bimbisara thường lên viếng
Phật khi xưa. Trên đường đi gần tới đỉnh, có hai hang đá được tin là của Ngài
Xá-lợi-phất và Ngài A-nan. Trên đỉnh Linh Thứu hiện tại chỉ là một nền đá tương
đối bằng phẳng rộng chừng 20m2; trong đó, có một nền được bao quanh bởi các
vách tường gạch cao nửa mét và ở trong có thiết một chỗ để thờ đức Phật (nơi
đây ngày xưa là hương thất của Phật). Mọi thứ đơn sơ, không có nhà mái, không
có bàn thờ Phật trang nghiêm. Hiện tại, địa điểm này do người địa phương quản
lý nhằm khai thác du lịch. Ai lên đảnh lễ đều bị xin cúng dường, ghi sổ nhưng
không biết nó đi về đâu và sử dụng việc gì.
Tới đỉnh núi trước 6h sáng,
chúng tôi đã thấy và nghe tiếng của đoàn người Nhật Bản đang tụng kinh. Họ vừa
tụng vừa đánh các pháp khí gồm những chiếc trống nhỏ nghe cũng hay. Chúng tôi
dâng hoa quả và tụng một thời kinh ngắn trước khi trở xuống. Trong khi chúng
tôi đang tụng kinh thì có các đoàn Phật tử Đài Loan và Thái Lan. Họ tranh thủ
chiếm không gian và đoàn nào tụng kinh theo đoàn đó. Tôi được nghe rằng, dịp giữa
tháng 3 trời bắt đầu nóng nên ít người viếng chứ vào mùa hành hương thì Phật tử
khắp nơi kéo về rất đông, không có chỗ chen chân. Nhìn quanh đồi núi, những dây
cờ có in chữ Tây Tạng treo khắp và vẫn còn nằm đó mặc dù đã bạc màu.
Cũng như khắp các Phật tích
khác, tình trạng ăn xin cũng lan tràn. Một số thì kèo nài khách mua sách, hình ảnh;
còn lại thì ngồi hai bên đường niệm Phật xin tiền. Người Việt đến đây cũng thường
xuyên nên họ dễ nhận ra và lúc ấy họ nói tiếng Việt và niệm Nam mô A Di Đà Phật
chỉ với mục đích đã nói.
Rời núi Linh Thứu, chúng tôi đến
viếng rừng Trúc (tức Trúc Lâm – Veluvan/na) – một nơi được cho là của Vua
Bimbisara cúng cho đức Phật sau khi Ngài thành đạo và đến thăm vua như lời hứa
trước đó. Theo sử ghi, khi Phật đến thăm vua thì Phật đã độ 3 anh em Ca Diếp
cùng với 1000 đệ tử. Tất cả họ đều trú tại rừng trúc này nên có lẽ diện tích
lúc ấy của nó cũng tương đối rộng rãi và mát mẽ. Do thời gian và con người tàn
phá, hiện tại dù người ta tạo dựng lại để thu hút khách hành hương nhưng vào
bên trong chúng tôi không khỏi ngạc nhiên. Trúc Lâm giờ đây chỉ là một vườn
hoang xơ xác, toàn là cây bạch đàn, cây xoài và vài bụi tầm vong, trúc. Yếu tố
còn lại để cho đây là Phật tích chính là một tượng Phật và hồ nước phía trước.
Theo sử ghi thì đây là hồ Phật thường tắm. Vậy mà, khi vào cổng khách hành
hương phải trả 70 rupees (1,5 đô la). Ngoài ra, trong vườn còn có một căn nhà
nhỏ có thờ Phật nhưng ai vào lễ thì sẽ bị đòi tiền. Nhiều người thấy mời vào lễ
Phật tưởng họ tốt, không ngờ họ gài bẫy đòi tiền. Dân Ấn Độ là vậy.
Tiếp theo chuyến đi, chúng tôi
viếng phế tích đại học Nalanda – một trường đại học lớn nhất của Phật giáo cho
tới hiện tại. Chỉ nhìn những tàn tích khai quật được, chúng ta có thể thấy quy
mô và tầm vóc của nó thế nào. Phải công nhân là chư vị tiền bối có tầm nhìn xa rộng
khi kiến thiết xây dựng ngôi trường này. Tường dày đặc 2-3 mét rất chắc chắn và
có thể tồn tại cả ngàn năm nếu không bị con người tàn phá. Trường khá rộng và
chia nhiều khu.
Các khu cho sinh viên ở thì kiến
trúc gần giống nhau và rất dễ quản lý. Mỗi khu khoảng 20 – 30 người sinh hoạt
chung với nhau. Có lẽ, họ phân công các vị quản chúng coi sóc việc sinh hoạt
trong mỗi khu. Mô hình này nếu áp dụng cho ngày nay cũng rất hay vì nó giống
như quân đội chia thành các tiểu, trung đội để quản lý và sách tấn tu học.
Các khu chánh điện thờ Phật xây
dựng riêng với kiến trúc cầu kỳ và sắc sảo hơn. Chúng tôi tham quan một số điểm
chính mà không đi hết vì nó khá rộng cần dành nhiều thời gian và cũng vì lý do
là bị quấy rầy. Vào cỗng tham quan mua vé 100 rupees nhưng khi vào trong nếu mấy
ông bảo vệ đi theo chỉ chỏ là một hồi họ xin tiền. Muốn đi bình yên để khảo sát
cũng không được với những người này.
Ngoài 3 điểm trên, còn một số di
tích liên quan đến Phật giáo khác như các hang động, di tích của Ngài Huyền
Trang… nhưng chúng tôi chưa đi đến.
Theo kinh sách chép, ngày xưa,
vùng này là thuộc nước Ma-kiệt-đà hùng mạnh và trù phú. Trải qua bao thăng trầm
lịch sử, khách hành hương đến đây ngoài 2 địa điểm là Linh Thứu thiêng liêng và
phế tích đại học Nalanda lừng danh một thuở đáng chiêm bái; còn lại cuộc sống vẫn
nghèo nàn, dân tình vẫn khốn khổ. Nó không nói lên được vị thế hùng tráng một
thời của thủ đô cổ này. Đây chỉ là cảm nhận của người viết trong một lần hành
hương.
Con về đảnh lễ Thứu
sơn
Thành tâm tưởng niệm
tri ơn Cha lành
Người vì nhân loại,
chư thiên
Vân du, giáo hóa, mọi
miền thuyết kinh
Trải bao ngàn kiếp tử
sinh
Thọ thân cùng tử, bởi
vì vô minh
Nay thời phát nguyện
trì kinh
Nương theo Phật tổ, sửa
mình tiến tu
No comments:
Post a Comment