Friday, January 1, 2010

Một Thứ Tình

Buồi vui là những tâm trạng ai cũng có trong cuộc đời. Nguyên nhân thì vô vàn không sao nói hết và chỉ có tự thân mỗi người mới có thể hiểu được chính mình một cách sâu nhất.

Trong cuộc sống có những thứ mà chúng ta không bao giờ mua được. Tình bạn - một thứ tình cảm rất đẹp là một trong những thứ đó.

Khi còn nhỏ tôi đã có những suy nghĩ thật xa xôi. Tôi nghĩ rằng khi còn nhỏ anh chị em thương yêu nhau, đùa giỡn rất vui và hạnh phúc. Thế nhưng, khi lớn lên, khi mỗi người tự tạo cho mình một mái ấm riêng thì bắt đầu tình cảm bị chia sẻ và có khi rạn nứt. Thậm chí có những gia đình anh chị em vì tranh giành nhau của cải hay quyền lợi mà dẫn đến đánh nhau và trở thành thù địch nhau. Nghĩ đến đó tôi cảm thấy có một cái gì đó thật vô lý và cảm thấy cuộc sống thật buồn tẻ.

Thế rồi khi lớn lên, tôi chứng kiến một cảnh tượng hai người bạn rất thân nhau và lúc nào cũng bên nhau. Nhưng sau đó, một sự kiện gì đó xảy ra tôi không rõ lắm đã làm cho tình bạn ấy không còn nữa. Những hình ảnh vui vẻ thân nhau giờ đây không còn thấy. Họ không đi chung với nhau nữa và cũng không muốn gặp nhau nữa.

Một câu chuyện khác tôi cũng chứng kiến. Đó là tình pháp lữ của thầy tôi và một người thầy khác. Cũng một thời gian khá dài, họ luôn giúp đỡ nhau và cộng tác với nhau. Nhưng khi danh vọng xuất hiện thì tình pháp lữ ấy không còn nữa. Sự thật ấy đáng buồn và cũng không biết nói sao đây. Tôi không biết nguyên nhân gì và tại sao không thể khắc phục được. Sự chia rẻ ấy dẫn theo một lọt các hậu quả không tốt cho bản thân những người trong cuộc và cả những người liên hệ.

Tôi có dịp học từ Sư ông Nhất Hạnh pháp “thương yêu và hiểu biết” và tôi cảm thấy hay quá. Thế nhưng khi áp dụng vào hoàn cảnh cụ thể thật không dễ chút nào nhất là khi không có môi trường giáo dục tốt. Điều Sư ông dạy sẽ rất thuận lợi khi có sự hợp tác với nhau giữa đôi bên và nó sẽ rất khó khăn khi chỉ có một bên thực tập.

Những khi áp dụng pháp môn ấy không thành công, tôi phát hiện ra rằng cuộc đời không đơn giản như mình hiểu. Nhưng cũng chính những trải nghiệm nho nhỏ ấy tôi có cơ hội nhìn lại mình nhiều hơn và nghĩ sâu hơn về nghiệp duyên. Tôi tự hỏi tại sao có những người được mọi người ưa thích và gần gũi, nhưng cũng có rất nhiều người lại không được như thế. Từ Kinh Thập Thiện và qua giáo lý nhân quả, tôi có thể lý giải được thắc mắc ấy. Tôi thấy rằng sự nổ lực chuyển hoá những cái xấu thành cái tốt là điều phải làm ngay. Tôi quán sát những gì mình đã làm và những gì đã xảy ra. Vâng, tôi phát hiện mình cần phải cố gắng nhiều hơn và thật khó vô cùng khi đối mặt với những nghiệp xấu.

Dẫu biết rằng cuộc đời là khổ đau, nhưng khổ đau ấy cũng chính do cuộc đời tạo ra. Chính do vọng tâm của mỗi người tạo nên cái khổ đau ấy. Tâm tạo nên sự thương yêu nhưng cũng tạo nên sự oán thù. Do vậy, huấn luyện cho tâm được thuần thục dễ thương thì cuộc sống sẽ bớt khổ đi rồi.

No comments:

Post a Comment