Sunday, January 31, 2010

Trên một chuyến xe

Dưới cái nắng gắt của mùa hè nơi các tỉnh duyên hải, chiếc xe Ford chở đầy hành khách chạy như bay. Trong xe không còn chỗ ngồi nào nhưng bác tài xế vẫn thỉnh thoảng dừng lại để đón khách. Tiếng qua lại của nhà xe, tiếng thở dài của hành khách. Những âm thanh ấy phần nào phản ánh cuộc sống của người dân quê, cuộc sống khắc khổ và sự chịu khó của họ.

Miền Trung, mùa hè bao giờ cũng nắng gắt và rất nóng. Cái oi bức ấy cộng với gió Lào hanh khô thật là khó chịu. Người dân nơi đây giải nắng dầm mưa riết rồi cũng phải quen. Nói quen vậy chứ sức ngừơi âu cũng giới hạn. Cho nên, nhiều người không kham nổi cũng phải ra đi lưu trú nơi xa xứ. Nghĩ ra cũng hơi buồn nhưng đó lại là quy luật tất yếu. Quy luật của sự thích nghi, quy luật sinh tồn.

Chiếc xe chỉ 16 chỗ nhưng có khi hành khách gần gấp đôi. Cái chật chội và đầy hơi người dưới cái nắng nóng bức không dễ chịu chút nào. Cố lòng hành khách phải chịu đựng và mong cho mau tới bến. Có lẽ nhiều người tự hỏi tại sao có sự nghịch lý xảy ra như thế?! Câu trả lời thật đơn giản “Ấy là vấn đề của cuộc sống.”

Thật ra nhà xe cũng không muốn vất vả dừng đón và chở quá tái nhưng vì cạnh tranh thị trường và vì lợi nhuận. Có lẽ nhà xe sẽ nghỉ sớm nếu chạy theo quy định ở những tỉnh lẻ xa xôi. Hơn nữa, hành khách đóng góp phần không nhỏ. Cái khó nhọc của cuộc sống làm cho con ngừơi quen với sự chịu đựng. Chịu đựng để giảm bớt những phần chi tiêu chứ thật lòng thì ai cũng thích thoải mái cơ mà.

Cuộc sống vẫn diễn ra như thế cho dù sự nguy hiểm vẫn luôn rình rập và mạng người vẫn bị xem rẻ. Điều còn lại là suy nghĩ của mỗi người chúng ta.

Chiếc xe dừng lại, hành khách bước xuống an toàn và cảm thấy đó là một điều may mắn. Sư lo lắng, nỗi nhọc nhằn bởi cái chật chội và nóng bức tạm qua đi. Mỗi người tiếp tục cuộc sống của mình. Nhìn theo chiếc xe chạy xa dần, tôi thầm khấn nguyện cho họ bình yên.

No comments:

Post a Comment